Tản mạn về thời gian
(Năm hết tết đến rồi…)
Cứ để ý mà xem, với cùng một người, thời gian là dài lúc này, nhưng lại là ngắn vào lúc khác. Nên mới có câu: “đằng đẵng ngày dài với lại đêm thâu”, lại cũng có câu: “thời gian qua cửa bóng câu”… Nhưng tựu trung, dù ngắn hay dài thì thiên nhiên từ vạn cổ đã luôn biết tự làm mới mình để không bị nhàm chán và thực ra là để tồn tại vĩnh hằng!
Một năm là dài, một vòng 365 ngày nhàm chán, vậy mà giao thừa xong, một năm mới đến khiến cho đất trời như thay da đổi thịt để hồi sinh một năm mới. Một tháng chẳng dài nhưng tận… 30 ngày, vậy thì phải “chia tư ra” (ai học tiếng Nga thì đó là phát âm của số 4) để có bốn tuần và mỗi tuần có thứ 7, chủ nhật để làm mới mình vào thứ 2 của tuần kế tiếp… Một ngày tự làm mới mình bằng đêm, để sáng hôm sau thấy bình minh mới đẹp làm sao…
Giờ bạn hãy nghĩ ngược lại: một ngày mà 25 tiếng thì cái tiếng thêm kia mới vô duyên làm sao, thà nó là giờ đầu buổi sáng chứ ngay cả thần Game, hay các đệ tử của… lướt net, vốn “quen đi ngủ lúc bình minh lên” cũng thấy ghét cái giờ thừa ra kia… Hoặc giả một tuần mà tự nhiên biến mất thứ 7, chủ nhật, rồi bỗng dưng cuối năm chẳng thấy Tết đâu thì (người nông dân?) biết phải làm sao, hở giời?
Nói vậy, có vẻ như thời gian là thứ đáng chán, nó khiến người ta thấy mỏi mệt nên “Mẹ thiên nhiên” đã nghĩ cách chia nhỏ ra để tự làm mới mình và ru ngủ con người? Không phải vậy đâu. Tôi vừa đọc lại Marc Levy và thấy trong một tiểu thuyết của ông có câu chuyện đáng suy nghĩ về thời gian. Đại để thế này:
Một người may mắn (hay xui xẻo?) được nhận một bản giao kèo. Hàng ngày, anh ta sẽ được nhận (free) 86.400 đô la vào lúc bình minh lên và điều kiện là phải tiêu hết trong ngày. Nếu không tiêu hết, số tiền sẽ tự biến mất nhưng anh ta lại có một khoản 86.400 đô la cho ngày tiếp theo. Tất nhiên, có một điều khoản (đáng ghét) là bản giao kèo có thể bị hủy bất kỳ lúc nào mà không cần báo trước!
Câu chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu không phải thực tế chính mỗi chúng ta là anh chàng may mắn (nhưng cũng có thể là bất hạnh) kia vì số tiền 86.400 đô la đó chính là số giây đồng hồ trong một ngày 24 giờ. Và điều khoản chấm dứt không báo trước trong bản giao kèo đó chính là cái chết bất đắc kỳ tử mà chúng ta ai cũng có thể đột ngột gánh chịu!
Giờ thì hẳn ai cũng lờ mờ nhận ra rằng, có thể là mình đã sắp muộn rồi nếu không làm cái việc mà ta (đã từng) định làm, như yêu ông bà, cha mẹ, anh chị em, bạn bè, người yêu, chồng, vợ, con cái… ta hơn (và yêu chính chúng ta nữa). May mắn thay, ta cũng nhận ra rằng, thực ra chẳng có điều gì vĩnh cửu: tiền bạc, vật chất, danh tiếng, tuổi trẻ, nhan sắc… vì cái điều khoản chấm dứt hợp đồng oan nghiệt kia có thể có hiệu lực bất kỳ lúc nào!
Thời gian, hóa ra là quá dài với ai đó vào lúc này, nhưng thực ra cũng là quá ngắn ngủi với chính họ vào lúc khác, phải vậy không? Thưa anh, thưa chị, thưa em, thưa… chư vị! Vậy thì phải làm gì đó đi thôi, khi mà thời khắc tiếng chuông “chấm dứt hợp đồng đáng ghét” kia hãy còn… chưa reo!