MY LOVE (2)

(Để tặng My Wife nhân ngày 8/3)

Tôi đặt tên cho stt này như vậy vì tròn 10 năm sau bài viết “MY LOVE” (24/02/2014) tôi lại muốn viết thêm về My Wife. Để khẳng định lại một lần nữa những gì đã viết 40 năm trước và thêm những gì cả hai trải qua sau 40 năm…

Tôi muốn nói đến những tố chất bản năng của nàng mà mình thầm lặng chứng kiến: chân thành, vị tha, hiền thục, yêu thương mọi người, đặc biệt là hết lòng vì bạn bè hay người thân của cả hai bên gia đình.

Tuy rằng nhiều lúc vì quá tin người, đặc biệt ở thời đại “mạng mẽo” này mà đôi lúc gây ra những thiệt hại về tinh thần (và cả vật chất) cho chính mình và cho cả người thân yêu của mình, dù rằng không cố ý, hoặc thậm chí là không hề ngờ đến?

Chứng kiến việc đối xử hết sức nhiệt thành và vô tư của nàng với người thân của mình (anh chị em ruột hay họ hàng, bạn bè…) tôi tự nhủ mình thật may mắn khi đã kết đôi và ăn đời ở kiếp với một người như vậy 😍👍.

Ngoài ra, cũng như hơn 40 năm trước, chúng tôi vẫn là “một cặp giời sinh” rất mực ăn ý và hợp nhau, dù là ở nhà hay đi du lịch đây đó. Có lẽ đó là điều quan trọng để một cặp sống vui vẻ bên nhau, không hề cảm thấy một chút chịu đựng hay gượng gạo nào?

Và, để không khiến cho bạn bè thấy “nhiều chữ” quá, xin copy and past lại mấy vần thơ vốn là cảm hứng xuất hiện trong một lần đọc lại “MY LOVE”:

NGÀY ẤY…
Posted on 26/02/2023

Ngày ấy xa rồi em nhỉ
Thuở em đôi tám má hồng
Anh hãy còn xoan mơ mộng…
Cái thời em hãy còn không (1)

Trời xe duyên mình hai đứa
Một ngày nên vợ nên chồng
Hơn bốn mươi năm rồi nhỉ
Bên nhau hương lửa vẫn nồng…
24/2/2023

(1): Còn son rỗi, trong câu Ca dao: .. “Sao anh không hỏi những ngày còn không/Bây giờ em đã có chồng/Như chim vào lồng như cá cắn câu…”

MY LOVE

Hồ Tràm 2-2024
Nhà bác Huyên ngày rằm 2024
Phú Mỹ Hưng Q7- Tết 2024
Holiday Inn Resort Hồ Tràm-Tết 2024
Emeranda Ninh Bình 2021
Emeranda Ninh Bình 2021
Emeranda Ninh Bình 2021

TÁN TỈNH? 😍

(Tức cảnh nhân xem ảnh 😍😂)

Xưa yêu quên tán? Thì nay tán!
Lẻ bốn mươi năm? Chẳng hề chi!
Bên tượng, Chàng-Nàng còn e thẹn
Cứ mãi nhìn nhau chẳng nói gì… 😍😍

2/2024

Nghe Hà Anh Tuấn hát “Tháng tư là lời nói dối của em” trên Zing ( Bài hát thật tuyệt, đầy tâm trạng cho những kẻ yêu nhau):

Thành cổ Sơn Tây

Năm 1972, (đúng dịp 12 ngày đêm Hà Nội và cả nước bắn B52 Mỹ rụng như sung), mình đang học lớp Hoá nghiệm viên ở xã Sơn Đông, nơi sơ tán của Cục Hoá học, Bộ tổng tham mưu.

Trước đó, khi có ngày nghỉ, mình và Hoàng thường mượn xe đạp của anh Hạnh, cán bộ phòng Vật tư của trường đi thăm thành cổ và dạo quanh thị xã Sơn Tây.

Đúng 52 năm sau, có dịp thăm lại, thấy khác nhiều nhưng cũng bồi hồi xúc động. Hồi đó mình 19 tuổi và giờ đây, đã qua tuổi 71 rồi… Kinh thiệt?

Ngày ấy…

(Nhân FB nhắc lại bài viết cũ )

Ngày ấy xa rồi em nhỉ
Thuở em đôi tám má hồng
Anh hãy còn xoan mơ mộng…
Cái thời em hãy còn không (1)

Trời xe duyên mình hai đứa
Một ngày nên vợ nên chồng
Hơn bốn mươi năm rồi nhỉ
Bên nhau hương lửa vẫn nồng…

24/2/2023

(1): Trong câu Ca dao: .. “Sao anh không hỏi những ngày còn không/Bây giờ em đã có chồng/Như chim vào lồng như cá cắn câu…”

Hoài niệm

Một buổi bỗng nhiên hoài niệm
Về những năm tháng đã qua
Lần giở những dòng ký ức
Một thời như đã rất xa…

May mắn thời gian dù mất
Nhưng ta kịp “nhốt” lại rồi
Tươi rói những điều thân thuộc
Như vừa mới xảy ra thôi

Hoá ra những gì cố gắng
Chẳng hề phụ tấm lòng mình
Chắt chiu mỗi ngày ghi chép
Để thành hoài niệm lung linh

Để bỗng một ngày chợt nhớ
Về những năm tháng đã qua
Lần giở những dòng ký ức
Thời gian chẳng thể xoá nhoà.

(31/5/2022. Đọc lại ký ức)

1- Sách về Chitbon Phạm Anh Minh: https://ngochunghvktqs.wordpress.com/2021/03/20/sach-ve-chitbon-pham-anh-minh/
2- Sách về My Wife & Me: https://ngochunghvktqs.wordpress.com/2021/03/20/3509/?fs=e&s=cl

Ăn nằm cùng F0

Vợ tôi bị triệu chứng cảm cúm, sốt nhẹ 37,4 độ từ 9/12. Vì là đang mùa cảm cúm, hàng ngày quanh quẩn ở nhà ít khi ra đường vì mọi việc “đối ngoại” như chợ búa, mua bán xông pha ngoài xã hội tôi đều xử lý nhanh gọn, nhẹ nhàng sau khi đi bộ sáng nên tôi không hề nghĩ vợ tôi bị Covid. Tôi luôn tự tin: không thể bị được, cứ theo dõi thôi và cương quyết gạt đi khi vợ rụt rè lo lắng. Tuy nhiên, bản tính hay lo nên vợ tôi vẫn quyết định ra hiệu thuốc mua test về thử.

Vợ tôi kể, sau khi mua bộ test, mấy cháu gái trong hiệu thuốc tò mò quây lại xem khi có một cháu đứng ra xin… test hộ. Khi thấy vạch T mờ mờ hiện ra, các cháu đang ồn ào quan sát bỗng… mất điện. Họ lo lắng thì thầm: cô ơi vậy là chúng cháu thành F1 rồi, phải nghỉ việc cách ly rồi. Y như rằng, hôm sau tôi dậy sớm đi bộ, thấy hiệu thuốc tối om, trong khi lẽ ra thường giờ đó đã sáng đèn dọn dẹp mở cửa rồi. Tôi nghĩ thầm thấy tội nghiệp cho cái… hiệu thuốc, vì test hộ mà bị vạ lây…

Về kể cho con trai, nó tỏ vẻ hiểu biết: không sao, họ chỉ nghỉ một buổi, khử trùng rôi lại thay người bán tiếp. Sau 1-2 tuần test kiểm tra âm tinh, các cô ấy lại đi làm bình thường. Tôi yên tâm mặc dù vẫn băn khoăn thương cảm vì mấy cô gái bị tạm nghỉ việc lãng nhách. Quả nhiên , sáng hôm sau đi bộ qua, tôi lại thấy hiệu thuốc sáng đèn từ sớm như mọi khi…

Quay lại chuyện vợ tôi đi test về, “hý hửng khoe” (?) đã… 2 vạch. Tôi biết không phải vì dương tính mà vợ tôi có biểu hiện như vậy, chỉ vì tôi trước đó cứ nhất định gạt đi, không cần test vì cho là cảm cúm mùa như mọi năm. Nay đi thử về, thấy thế thì tỏ ra vậy để ngầm trách là tôi bảo thủ, không chịu cảnh giác? Mà quả thực, tôi và ngay cả vợ tôi thấy cái vạch T đỏ mờ mờ bên cạnh vạch C rất đậm, trong khi sức khỏe vẫn thấy bình thường thì cũng không muốn tin là đã dương tính.. Thậm chí tuy không ai nói ra nhưng cũng có chút nghi ngờ bộ test không chính xác?

Tuy vậy, vợ tôi lập tức gọi điện cho Y tế Phường Ô chợ dừa thông báo tình hình. Cô ý tá trực nhanh nhẹn cho một tài khoản Zalo để vợ tôi liên lạc và trao đổi các diễn biến hàng ngày bằng hình ảnh. Vài hôm sau, cô y tá gửi qua Zalo cho chúng tôi quyết định tạm thời cách ly y tế tại nhà, trong đó vợ tôi là F0, tôi là F1, cháu gái trọ riêng biệt trên tầng 3 được xác định là “người có liên quan”, theo cái nghĩa không thuộc diện F nào. Kèm theo mẫu đơn xin tự cách ly tại nhà để điền vô gửi cho cô.

Có lẽ qua một hai hôm nghe thông báo về sức khỏe hàng ngày, kèm theo hình ảnh đo huyết áp, nhiệt độ, nồng độ Oxy máu và kết quả test nhanh của tôi âm tính, nên y tế phường đã quyết định như vậy. Các dụng cụ đo kia là do con trai và con dâu nhờ bên nhà thông gia gửi đến. Hai đứa nghe thông báo tình trạng sức khỏe của mẹ, biết cả hai bố mẹ tuy thuộc diện “nguy cơ cao”, tức là đều trên sáu mấy, nhưng đã tiêm đủ hai mũi Zeneca nên vững tin, cho rằng cứ chú ý ăn ngủ tốt, chỉ 3-4 hôm sau mẹ sẽ tự khỏi.

Lại nói dạo tháng 6, khi Sài Gòn áp dụng chỉ thị 15, sau chuyển sang 16 thì con giai tranh thủ đưa chú Chitbon vừa hết năm 2 lên máy bay ra Hà Nội nghỉ hè với ông bà, nhân tiện tránh dịch. Lẽ ra cả nhà đã có lịch ra Hà Nội nghỉ hè từ 15/5, sau đó Chitbon ở lại, bố mẹ nghỉ 1 tuần rồi bay vào. Nhưng hết chỉ thị 15, rồi 16 nên bố mẹ chịu, không ra được, mình Chitbon được bố tháp tùng ra, ông lên tận sân bay đón về, gọi là… “giải cứu sinh viên”.

Vậy mà hết hè, vào năm học, do Covid tàn phá Sài Gòn, Chitbon vẫn bị giam ở Hà Nội nên phải học online năm 3 ở nhà ông bà. Tận 6/11 mới lại chớp nhoáng làm một cuộc hồi hương về lại Sài Gòn: bố bay ra Nội Bài, ông bà tháp tùng cho Chitbon lên sân bay rồi theo bố về nhà. Sau khi bà nội bị Covid, mới biết dạo tháng 8, khi Sài Gòn nóng bỏng vì dịch thì cả bố mẹ Chitbon đều bị mắc, khi chỉ mới kịp tiêm 1 mũi Zeneca, tuy nhiên cả hai đều vượt qua được.

Lúc đó Chitbon đang ung dung chơi vô tư với ông bà ở Hà Nội đang hồi bình an. Sau khi Chitbon đã yên vị ở Sài Gòn khá ổn, thì Hà Nội nóng dẫy vì Covid, bà lại dính dương tính. Bố Chitbon nhắn tin khi thấy Chitbon quá may mắn khi tránh được hai rắc rối một cách ngoạn mục: “Trộm vía, số Chitbon quá son, khi bố mẹ mắc Covid thì nó ở Hà Nội. Khi ông bà mắc thì nó đã ung dung ở Sài Gòn”.

Quay lại chuyện vợ tôi bị Covid. Nói thật là sau khi tiêm đủ 2 mũi, tuy bị dương tính nhưng quan sát tình trạng tôi thấy sức khỏe bà xã bình thường chỉ như cảm cúm mùa như mọi năm, khi chưa có dịch Covid. Thậm chí sốt cao nhất chỉ 37,4 độ, chưa đến mức phải uống hạ sốt, chỉ hệt như phản ứng hồi tiêm mũi 1. Cần nói thêm là 11/12 test thử dương tính, nghĩa là trước đó 9/12 đã có thể lây bệnh. Nhưng tôi vẫn hàng ngày hàng đêm bám sát vợ, cùng ăn cùng ngủ mà chả hề hấn gì.

Trước đó, sau tiêm mũi 1 vợ tôi sốt siếc mệt miếc, tôi cũng chả có sao, khỏe như tiêm… giả dược? Sau khi thấy vợ dương tính, mặc dù biết mình vẫn khỏe, nhưng nghe lời con, cũng thử test và đúng là âm tính thật. Mọi kết quả hàng ngày vợ tôi đều đặn gửi qua Zalo cho cô cháu ở Y tế phường. Chỉ thấy phiền là một hôm, phường đến treo cái biển ”Cách ly y tế” và chăng cái dây ngang cửa nhà, khiến cho thiên hạ qua nhà cứ thấy… chột dạ? Và cũng mất mấy ngày, kể từ cách đây tròn 40 năm, lần đầu tiên tôi đành ôm gối sang ngủ riêng ở phòng bên cạnh, khi vợ tôi test Covid dương tính…

Vậy là tôi F1 nên mặc dù test âm tính vẫn bị nhốt không được đi bộ ra hồ mỗi sáng nữa. Cái khoản đi chợ cũng đành chịu nhưng vì có số điện thoại của hàng thịt lợn, thịt gà quen nên vài hôm lại gọi, nhân tiện dặn mua rau mình cần, họ lại mang đến tận cổng, vậy là OK. Điều quan trọng nhất đợt Covid này mà tôi thấy ổn nhất là cả nước có chỉ thị 128 bình thường mới với dịch, bỏ qua hai cái chỉ thị 15-16 đáng ghét nên cuộc sống của người dân dễ chịu hơn, đất nước đỡ bị kiệt quệ về kinh tế hơn. Tất nhiên, đó là nhờ đa phần dân chúng đã tiêm phòng, nhưng không phải ai cũng hiểu là không thể lại quay lại chế dộ phong tỏa theo CT 15-16 nữa.

Cuối cùng, ngày 17/12 vợ tôi đã test, dù chỉ mang tính thủ tục thôi vì sức khỏe đã rất OK rồi, tất nhiên là âm tính. Tôi thì biết chắc là mình chưa hề dính Covid, nên không test. Nhưng do y tế phường gửi hai bộ test đến, yêu cầu tôi test hôm 22/12, vợ tôi test 23/12 và gửi kết quả cho phường. Nói thêm là suốt cả quá trình, phường chỉ liên lạc với vợ tôi qua Zalo, một lần có người đến treo biển chăng dây cách ly còn tịnh chả có ai đến cả. Hôm 22/12 có hai cô cậu sinh viên tình nguyện mang 2 bộ test đến, tôi ra ngõ định lấy thì hai cháu sợ hãi cuống quýt, nhét test vào khe cửa rồi giục nhau lên xe ù té chạy. Thế mới biết, dân trí mình cũng thuộc diện A-Bờ-Cờ về dịch bệnh?

22/12 tôi test, sang 23/12 vợ tôi test đều âm tính. Sau khi gửi kết quả qua Zalo, cô cháu ở Y tế phường gửi tin nhắn: “Cô tự theo dõi tiếp, sau 1 tuần thì cô nhắc cháu gửi quyết định khỏi bệnh, kết thúc cách ly”. Khi hỏi bao giờ dỡ biển cách ly, cô cháu bảo đến lúc đó thì sẽ dỡ. Tuy nhiên vì tôi là F1 âm tính, lại đã có quyết định dấu đỏ là thời gian cách ly từ 9/12-22/12 nên hôm đó tôi đã chính thức ra ngoài đi chợ. Một việc mà từ khi duy trì thói quen đi bộ sáng, tôi đã coi như là một công việc rất chi là thú vị…

Hôm nay thì tôi đã đi bộ ra hồ Giảng Võ mỗi sáng, kết hợp đi chợ về nấu cơm. Và nhờ đi bộ mà tôi nảy ra ý định viết ra cái gọi là ghi chép này để ghi dấu một giai đoạn lịch sử mà thế giới ghi nhận là đại dịch khắc nghiệt nhất kể từ hàng nghìn năm nay. Cũng nói thêm là trần đời tôi không sợ gì chỉ duy nhất sợ… ngoáy mũi. Cứ tưởng mình thoát cái thảm cảnh đó, ai ngờ nhờ vợ mà không thoát được, còn bị ngoáy đến tận hai lần. Một lần… tự xử, lần khác nhờ tay nghề khách quan kỹ lưỡng của vợ. Cả hai lần đều âm tính. Hy vọng từ nay đến khi hết hẳn dịch Covid tôi không bị ngoáy lần nào nữa.

Mà nhân tiện, hình như tôi có “siêu kháng thể” với Covid? Vì trừ hơn chục ngày bị cách ly cùng vợ thì chưa bao giờ tôi ở nhà, mỗi ngày tôi đều đi bộ, đi chợ, nghĩa là “hòa mình vào quần chúng”, kể cả lúc cấm đoán theo CT15-16, thậm chí là 15+. Vậy mà tôi vẫn chả bao giờ dính Covid. Đặc biệt là lần này, đêm ngày “ăn nằm” với F0, tôi vẫn nhơn nhơn, chẳng hề hấn gì, vẫn khỏe như trai tráng và vẫn âm tính như thường!!!

Bài trên Facebook

Sự cố. 😂

Chiều nay Sinh viên năm 3 đi đá bóng về nhăn nhó vì tranh bóng ngã gẫy một miếng răng cửa. 😨 Anh chàng mếu máo không phải vì đau mà lo từ nay không dám… cười nữa. 😂

Gay quá. Chụp ảnh hỏi bác sĩ chuyên răng BV 108, vị bs chuyên răng cho mình từ hồi về hưu. BS bảo không sao, hàn đẹp. Vậy là yên tâm.

Hôm trước Sinh viên có cái răng số 4 bị lung lay, hẹn chiều nay sang. Rủi là gãy răng nhưng may là đúng dịp phải sang gặp BS.

Chao ơi là may. Chỉ sau chừng một giờ thao tác, vị bác sĩ tài ba này đã làm xong ba việc: tẩy trắng những mảng bám đen trên răng; hàn lại răng và nhổ răng.

Kết quả: mỹ mãn!!! Mừng đến mức chưa ăn chiều mà ngỡ ăn rồi. Riêng chàng Sinh viên thì sung sướng vì mọi thứ đều hoàn hảo!!! 😍

Sổ lồng…

Chào mừng bài viết thứ 500 trên Geroi’Blog!

21/9 là ngày Hà Nội Sổ lồng. Sáng ra phóng xe cho Chitbon và Bà ra hồ Giảng Võ đi bộ. Thật sảng khoái. Chitbon trốn Covid Sài Gòn ra Hà Nội 15/6 thì 24/6 bị phong toả đến nay là gần 3 tháng tròn. Thật kinh khủng!!! 😭

Đến giờ phóng xe đi mua mấy thứ về CHỮA VẶT. Chiều cho Chitbon và bà ra phố giải ngố và mua quà Trung Thu cho Chitbon. Thật là đã. Lên Bờ Hồ chụp choẹt lấy không khí rồi sang Hàng Hòm mua phở về ăn. Vẫn chỉ cho bán mang về.

Hy vọng vĩnh biệt mấy cái trò Nên-Phong-Toả-Mãi? Để cuộc sống không quay lại cái thời dấm dúi khi ra đường. Vĩnh biệt mấy anh CA và mấy chú Dân phòng. Những người dù làm việc tốt (?) mà chả mấy ai ưa? 😂